Kinh Dịch (Chu Dịch) là một trong những tác phẩm cổ xưa nhất của Trung Quốc và là nền tảng của triết học Đông phương. Nó được coi là một cuốn sách tiên tri, chứa đựng sự thông thái và hiểu biết về vũ trụ, nhân sinh, và sự biến đổi của mọi thứ.
Kinh Dịch dựa trên hệ thống 64 quẻ dịch, mỗi quẻ bao gồm sáu hào, với hai trạng thái: âm (–) và dương (—). Các quẻ này được kết hợp từ tám quái cơ bản, đại diện cho các yếu tố cơ bản của vũ trụ: Thiên (Càn), Địa (Khôn), Lôi (Chấn), Phong (Tốn), Thủy (Khảm), Hỏa (Ly), Sơn (Cấn), và Trạch (Đoài).
Kinh Dịch không chỉ là một hệ thống chiêm bốc, dự trắc mà còn là một phương pháp tư duy triết học. Nó giải thích sự vận hành của vũ trụ và mối quan hệ giữa con người với tự nhiên thông qua nguyên lý âm dương và ngũ hành. Kinh Dịch nhấn mạnh sự thay đổi liên tục và tương tác giữa các yếu tố, giúp con người hiểu rõ hơn về quá khứ, hiện tại và dự đoán tương lai.